Sáu mươi năm sống trên đời
Trải bao sóng gió buồn vui thế trần
Phút giây chợt ngộ ra rằng
Ở đi đi ở cầm bằng thế thôi
Ngậm ngùi ngắm áng mây trôi
Tuổi ta như lá rụng đầy dưới chân!
Tháng năm cứ cạn vơi dần
En xưa giờ chắc đã quên ta rồi.
Bạn bè còn mấy người thôi
Cớ sao u uẩn khi ngồi bên nhau?
Hạc vàng bay mãi nơi đâu?
Lầu không gió thổi buồn xao xác buồn…
Câu thơ tìm trở lại nguồn
Lục bình cánh tím bồng bềnh trong mưa
Sáu mươi tuổi đã già chưa?
Lòng như quán chợ nắng mưa tìm vào
Tiếng gì như tiếng hư vô
Tiếng gì như tiếng gọi đò đêm khuya…
Tôi về vui với cỏ hoa
Thả con dế mộng hát ca đêm ngày
Trên trời vẫn những đám mây
Dưới hồ sen vẫn hương bay ngọt ngào.
Sáu mươi tuổi có gì đâu
Chẳng qua cảm khái cái sầu nhân gian
Bọt bèo như đám mây tan
Sá gì số kiếp mong manh đời người!
Coi như một chuyến rong chơi
Trần gian ta bước vui cười qua sông…
Mưa mù phía ấy mưa tuôn
Thuyền ai gác mái nằm trông người về.
Phạm Miên Trường
Thơ ai viết quả tuyệt vời
ReplyDeleteSáu mươi là tuổi trải đời mãn viên
Tuổi này là tuổi hoa niên
Vẫn yêu như thuở thần tiên ấy mà